Ông Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ để cứu Đảng Cộng Sản Việt Nam

Posted: July 10, 2015 in Uncategorized
Tags:

Đỗ Như Ly (Basam) – Tuy cuộc đi tới nước Cờ Hoa của ông Nguyễn Phú Trọng Tổng Bí Thư (TBT) Đảng Cộng sản việt Nam chưa kết thúc, song sau buổi gặp gỡ – tôi dùng từ này theo đa số nhà báo, người dẫn chương trình hiện nay thường dùng, chứ thực ra chẳng thích nó – với Tổng Thống Barack Obama tại phòng Bầu dục, Nhà Trắng; sau ‘đít cua’ của Ông đọc trước buổi cơm trưa của Bộ Ngoại giao nước chủ nhà và nhất là Tuyên bố về ‘Tầm nhìn chung Việt Nam – Hoa Kỳ’ được công bố 07-7-2015 tại White House thì mọi việc coi như kết thúc!

� Xem thêm: Một nửa sự thật + Ai cũng phải chuyển mình.


Đây là chuyến thăm đầu tiên trong lịch sử của một Tổng bí thư Đảng CSVN tới Nhà trắng.

Ông Trọng gặp nhưng có gỡ được cái nút thắt nào trong cuộn dây rối ren, nhiều mối của tình hình đất nước hình chữ S hiện nay? Cuộc đi một nửa vòng trái đất của ông TBT vô ích, tốn tiền thuế của dân ư? Chắc không đến nỗi vậy!

Đến hết ngày 07-7, sự có mặt của Ông ở Hoa Thịnh Đốn cũng đã đem lại một “Hiệp Định giữa Chính phủ Việt Nam và Chính Phủ Hoa Kỳ về tránh đánh thuế hai lần…” và Nghị định thực hiện Hiệp định đó. Tuy chưa rõ sẽ ký kết khi nào và ở đâu, vì Ông đâu có tư cách pháp lý để ký kết các văn bản thỏa thuận giữa các Quốc Gia theo thông lệ Quốc Tế? Thế cũng là một kết quả! Ngoài ra, còn hai Bản ở cấp Bộ giữa hai nước được “Ghi nhớ”. Dân hy vọng!

Quý hơn, trong lúc ngân khố nước nhà cạn kiệt, Ông được chứng kiến “Cơ quan Phát triển Thương mại Hàng không” (của nước chủ nhà) “Thỏa thuận Tài trợ cho Cục Hàng không Dân dụng Việt Nam”. Tài trợ, nói theo dân vỉa hè là cho vay, chứ không phải cho không! Thời buổi cạn túi có thêm đồng nào hay đồng đó! Tuy, tiền ấy, của ấy vào trong tay đàn em của Ông, liệu có khi nào lại chuyển nhầm tài khoản từ 10 đến 30%? Dân chỉ có thể sẽ được nhờ?

Oai hơn, vinh dự hơn là: “Việt Nam cấp giấy phép thành lập trường Đại Học Fulbright Việt Nam mới”. Một trường Đại học danh tiếng lẫy lừng không chỉ của riêng nước Mỹ, còn là nơi mơ ước của bao thanh niên ham học trên toàn thế giới mà đến đầu thế kỷ 21 này mới được “Việt Nam cấp giấy phép thành lập”. Thử hỏi người dân Việt mình sao không tự hào, vỗ ngực về cái quyền của nước Việt Nam Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa mình nhỉ? Ông đã đem lại vinh dự cho người dân đấy chứ! Dân được hưởng lợi về tinh thần, còn biến thành cuộc sống tốt đẹp hơn phải chờ những thế hệ sinh viên của trường này trưởng thành. Không hiểu, có phải “đến cuối thế kỷ này” như đảng CSVN đang “mò mẫm” xây dựng xã hội theo triết lý của mình không đây? Dân lại vênh mặt lên ngóng đợi! Những kết quả cụ thể đó, thực ra cũng chỉ là những chuyện vặt!

Chuyện lớn hơn, sự có mặt của Ông đã buộc cường quốc số một trên trái đất hiện nay phải “Hoan nghênh Việt Nam” tới ba, bốn lần, làm dân da vàng mũi tẹt mình nở mày nở mặt, mũi phổng bằng quả cà chua lắm chứ! Một lời khen, lại là lời khen của “đất nước rất là tươi đẹp” (như Ông nói) vẫn hơn vạn lời ganh tỵ, ghen ghét! Hãnh diện, tự hào lắm chứ! Cuộc đi của Ông, dân được hưởng lớn! Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là “thường thường bậc trung”.

Giá trị hơn là 17,18 điều: “Hai nước” “khẳng định, cam kết ghi nhận, nhấn mạnh cam kết, mong đợi phối hợp, hứa hẹn tiếp tục ủng hộ, khuyến khích hợp tác, mong muốn thức đẩy, cam kết thúc đẩy, cam kết mở rộng, cam kết tăng cường, ủng hộ giải quyết hòa bình…”. Như vậy là Việt Nam và Hoa Kỳ tuy hai mà một rồi đó nghe! Đúng thôi! Thực ra mười mấy điều “Hai nước” được Tuyên bố cũng chỉ là bản liệt kê lại những gì “Hai nước” đã cùng làm trong 20 năm qua, có gì mới lạ khác thường đâu? Ví như :”Hai nước” có Quan hệ Đối tác Toàn diện” thì “Hai nước” đã được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang ký kết với Tổng thống B. Obama từ năm 2013! Vậy lại cũ mèm, không có gì mới à? Không! Có điều rất mới!

Đó là bốn chữ “thể chế chính trị” trong điều thứ nhất:

Hai nước khẳng định tiếp tục triển khai quan hệ sâu sắc, bền vững và thực chất trên cơ sở tôn trọng Hiến chương Liên Hiệp Quốc, luật pháp quốc tế và thể chế chính trị, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau”.

Cái “…cơ sở tôn trọng Hiến chương Liên Hợp Quốc, luật pháp quốc tế, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau”, như là một điều mặc định, hiển nhiên, thời đại nay ở xó xỉnh nào chẳng nghĩ, muốn như vậy! Chẳng lẽ nước CHXHCNVN lại đi thuyền gỗ vượt Thái bình Dương xâm lược nước Mỹ? Chẳng lẽ nước Mỹ muốn biến lãnh đạo cộng sản Việt Nam thành “tay sai, bù nhìn, bán nước” ở Kỷ nguyên Kỹ thuật số? Riêng chỉ có 4 chữ “thể chế chính trị” là đầy oái oăm, cắc cớ, là rất… chính trị!

Việt Nam, cũng đã thể hiện và nếu còn, không tôn trọng “thể chế chính trị” của nước Mỹ kể từ ngày Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ ra đời thì nước cờ hoa vẫn không ngừng tiến bộ hàng ngày hàng giờ, vẫn tự nắn nót tô điểm mình để ngày càng thích hợp với đời sống hạnh phúc của người dân. Nhưng nước Mỹ không “tôn trọng thể chế chính trị” của Việt Nam thì điều gì xảy ra chắc mọi người đã hiểu! Ông Trọng đã được cựu thù xưa công nhận sự có mặt của “thể chế chính trị” CHXHCNVN, chấp nhận tình trạng hiện tại “thể chế chính trị” của Việt Nam. Nước Việt Nam là CHXHCN tồn tại! Chế độ Cộng sản, Đảng Cộng sản hiện nay ở Việt Nam được thừa nhận! Ông Trọng tới nước ngược với Cộng sản để cứu Đảng CSVN là vậy! Ông lập thành tích xuất sắc, ghi vào lịch sử đảng của Ông là rứa! Ông có công với đảng của ông cũng là thế!

Nhưng xin nhớ, thừa nhận khác hẳn với ưa, thích, mến, ủng hộ, phù trợ, yểm hộ và càng xa với yêu, vun đắp. Và sự thừa nhận là tư thế trên cơ của người mạnh, họ không sợ gió chướng, quỷ dữ! Không phải họ tạo điều kiện để cái lạc hậu, không phù hợp với lòng dân phát triển! Chắc Ông quá hiểu vì Ông đã từng là Cử nhân Văn chương, tôi làm sao dám “múa rìu qua mắt… thầy”! Ai chẳng biết như vậy!

Do đó, khi về đến Hà nội, cũng chỉ mong ông Trọng bớt dùng những mỹ-mỹ từ nói về thành công của cuộc đi. Bớt đi những lời như là khoe khoang Đảng CSVN, chế độ cộng sản VN đã được nước Mỹ bảo kê. Và lại “thể chế chính trị của ta phải thế nào người Mỹ mới tôn trọng chứ”! Rồi đến Đại Hội thứ 12 đầu năm 2016 đảng do ông cầm đầu, cũng xin bớt “khẳng định thể chế chính trị” mà “hai nước tôn trọng” để lại lú lẫn “Xã hội Chủ nghĩa là khát vọng của toàn dân tộc Việt Nam”! Xin Ông, mỗi khi nhắc tới “toàn thể nhân dân Việt Nam”, “toàn thể dân tộc Việt” hãy nhớ đến, trong “nhân dân”, “dân tộc” đó còn có những người Việt đang sống ở nước ngoài như Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày… và Nguyễn Xuân Tụ -Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Lê Công Định, Lê Thăng Long, Nguyễn Phương Uyên… và cả tử tù oan khuất Hồ Duy Hải ở trong nước nữa!

Đành rằng, bề ngoài, khách quan cái “tôn trọng thể chế chính trị” của Tuyên bố về Tầm nhìn chung Việt Nam – Hoa Kỳ trước mắt có lợi một chừng mực nào đó cho “thể chế chính trị “ do Ông cầm đầu; song không vì sự “tôn trọng” của người Mỹ mà cái “thể chế chính trị” của Việt Nam hiện nay sẽ tồn tại mãi mãi trên dãi đất đẫm máu của người dân, trong đó bao nhiêu máu của dân lành, kể cả người tận tụy cho cái “thể chế chính trị” của đảng Ông đổ xuống phí phạm, oan sai! Mọi sự níu kéo một thể chế mà hầu hết dân Việt đã ngán vượt qua có lẽ nào “phù hợp với lợi ích người dân, phù hợp với xu thế phát triển trên thế giới hiện nay” như Ông đã nói cùng Tổng thống nước chủ nhà.

Lẽ nào Ông và các đảng viên vẫn “Phải nắm vững và khẳng định đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của Đảng, Nhà nước mà là đổi mới cơ chế, chính sách, tổ chức, bộ máy” – như Ông giáo huấn cho cấp dưới – được sự “tôn trọng” của người Mỹ, nhưng cái “thể chế chính trị” do Ông cầm đầu lại không tôn trọng người dân, đồng bào với Ông, để rồi vẫn dùng hệ thống chính trị, đứng đầu là ngành Công an tùy tiện cư xử với dân theo ý chí, nghị quyết của cái “thể chế chính trị”, mà coi pháp luật là một mớ giấy lộn, nên dùng cả côn đồ đối xử với dân lành, thậm chí với hàng ngũ trí thức?

Chuyến đi này của Ông, khách quan đã phần nào cứu Đảng CSVN – đảng của Ông và các thế lực bao nhiêu lợi quyền đã nắm trong tay – Ông có công với đảng của Ông; nhưng với những người dân Việt, với đất nước hình chữ S thì hoàn toàn không hẳn là vậy!

Dẫu sao cũng kính chúc Ông và đoàn tùy tùng đi đến nơi về đến chốn!

Một nửa sự thật

Nguyễn Văn Tuấn FB(BVN) – Chiều nay, nhân đọc một bình luận của một trang web lề dân về chuyến đi của bác Trọng, tôi chú ý đến đoạn trích dẫn báo Tuổi Trẻ viết về bài tuyên bố của Thượng nghị sĩ John McCain. Khi kiểm tra nguồn thì báo Tuổi Trẻ trích Thông tấn xã VN (TTXVN). Nhưng khi so sánh bài trên TTXVN và bản tuyên bố bằng tiếng Anh của McCain thì thấy rõ ràng TTXVN đã đưa tin một cách … chọn lọc.


Nguyễn Phú Trọng tặng bức ảnh lưu niệm cho thượng nghị sĩ Hoa Kỳ John McCain – Ảnh: TTXVN

Bản tin trên TTXVN viết rằng “Thượng Nghị sĩ cũng đánh giá những tiến triển hai nước cùng đạt được trong 20 năm qua là đáng kinh ngạc. Hoa Kỳ và Việt Nam đang ở thời điểm tốt hơn bao giờ hết để tiếp tục những tiến triển này. Ông McCain cũng ca ngợi Việt Nam gần đây đã tiến hành các bước đi đáng khích lệ nhằm cải thiện hồ sơ nhân quyền.”

Thật ra, bản tuyên bố của McCain dài hơn và hay hơn nhiều so với trích dẫn của TTXVN. Ông McCain nhắc đến vấn đề Tàu cộng đang hung hăn trên Biển Đông, và Chính phủ Mĩ đang phê chuẩn một ngân sách 425 triệu USD để giúp nâng cao năng lực quốc phòng cho ASEAN, kể cả Việt Nam. McCain còn nhắc đến giàn khoan HD-981 mà TTXVN không dám nói đến. Còn trong nước, McCain đề cập đến quyền con người 2 lần. Ông cũng nói đến ấn tượng tốt của ông về một thế hệ trẻ đĩnh đạc đang xuất hiện ở VN.

Ông nói về nỗ lực đào tạo một thế hệ lãnh đạo mới cho VN, và yểm trợ các hoạt động vì xã hội dân sự. Ông kêu gọi trả tự do cho các tù nhân lương tâm. Ông kêu gọi Chính phủ Mĩ nên tháo gỡ những qui định về bán vũ khí cho VN, nhưng ông nhấn mạnh rằng việc xoá bỏ lệnh cấm vận bán vũ khí chỉ với điều kiện VN phải tỏ ra tôn trọng quyền con người, trả tự do cho các tù nhân lương tâm, và cải cách pháp lí.

Rất tiếc là TTXVN không dịch những đoạn đáng chú ý đó cho bạn đọc. Do đó, tôi bỏ ra vài phút dịch cho các bạn biết rõ. Bản tuyên bố của McCain có ở đây, và trong đó ông viết:

(Bắt đầu trích): “Hơn bao giờ hết, Hoa Kì và Việt Nam đang ở vị thế để tiếp tục xây dựng dựa trên sự tiến bộ này. Ngày nay, mỗi năm Việt Nam gửi sinh viên sang Mĩ du học nhiều hơn bất cứ nước Đông Nam Á nào. Trong tháng 5 vừa qua, tôi đã chứng kiến sự đĩnh đạc và kĩ năng của một thế hệ Việt Nam đang nổi lên được biểu hiện tại Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TPHCM. Thêm vào đó, sự hỗ trợ của Hoa Kì cho Việt Nam trong nỗ lực đào tạo những thế hệ lãnh đạo mới sẽ đạt những đỉnh điểm mới khi Đại học Fulbright ra đời ở TPHCM. Đại học độc lập này sẽ phục vụ như là một chất xúc tác để nâng cao nền giáo dục đại học ở Việt Nam, và khuyến khích những tiếp xúc ở mức độ cá nhân giữa hai quốc gia.

Ngoài sự cam kết đó ra, Hoa Kì phải tiếp tục yểm trợ xã hội dân sự ở Việt Nam, kể cả xiển dương tự do tôn giáo, tự do báo chí, và quyền lao động. Chính phủ Việt Nam đã có những biện pháp khiêm tốn nhưng đáng khuyến khích để cải thiện hồ sơ nhân quyền của Việt Nam, và Hoa Kì phải tiếp tục yểm trợ tất cả công dân Việt Nam đang tìm cách sử dụng những biện pháp ôn hoà để xây dựng một đất nước hùng mạnh và thịnh vượng, một đất nước tôn trọng quyền con người và luật pháp.”

Hoa Kì và Việt Nam chia sẻ một sự dấn thân sâu sắc vì hoà bình và an ninh vùng Châu Á Thái Bình Dương. Điều này đặc biệt quan trọng trong khi Trung Cộng tiếp tục lấn chiếm và quân sự hoá vùng Biển Đông và một lần nữa triển khai giàn khoan Hải Dương 981 (HD-981) ở vùng biển gần Việt Nam. Để yểm trợ Việt Nam và các nước trong vùng Đông Nam Á, những nước đang có những nỗ lực giải quyết những tranh chấp biển đảo một cách ôn hoà, Quốc hội Mĩ đang xem xét phê chuẩn một ngân sách 425 triệu USD cho Bộ Quốc Phòng nhằm giúp huấn luyện và trang bị cho các lực lượng vũ trang của các nước Đông Nam Á xây dựng năng lực bảo vệ biển.

Ngoài ra, tôi tin rằng ngay lúc này Hoa Kì phải tháo gỡ bớt những cấm đoán về việc bán vũ khí sát thương cho Việt Nam […]

Sau khi tháo gỡ bớt những qui định, và tiến đến xoá bỏ cấm vận, Hoa Kì yêu cầu Chính phủ Việt Nam có những bước đi có ý nghĩa và vững vàng để bảo vệ nhân quyền, kể cả trả tự do cho các tù nhân lương tâm, và cải cách pháp lí. Đó nên là mục tiêu của chúng ta, và chúng ta nên làm việc với nhau để hoàn tất mục tiêu đó càng sớm càng tốt nhằm đem lại lợi ích cho cả hai nước.

Hai mươi năm qua đã chứng kiến sự phát triển phi thường trong mối quan hệ giữa chúng ta, những phát triển cao hơn bất cứ ai trong chúng ta có thể kì vọng. Tôi mong đợi được tiếp kiến tổng bí thư Trọng trong tuần này, trong khi hai nước chúng ta đang tìm cách tiếp tục xây dựng một mối quan hệ dựa trên nền tảng của một viễn kiến mà chúng ta chia sẻ. Đó là viễn kiến một Châu Á Thái Bình Dương hoà bình và thịnh vượng.” (Hết trích).

Dĩ nhiên, không ai ngạc nhiên khi TTXVN lược bỏ những đoạn “tế nhị”. Ngạc nhiên là ở thời đại internet và thông tin mở mà “báo chí cách mạng” lại làm như thế, có thể hiểu là một cách khinh thường độc giả. Người phương Tây có câu đại khái là một nửa ổ bánh mì thì vẫn là bánh mì, nhưng một nửa sự thật thì là một lời nói dối (a half loaf of bread is half loaf of bread, but a half truth is a whole lie). Có thể nói rằng bản tin trên TTXVN chỉ phản ảnh nửa sự thật.

Ai cũng phải chuyển mình

Người Buôn Gió (Basam) – Rút cục thì Nguyễn Phú Trọng, TBT ĐCSVN phải dẫn phái đoàn quan chức CS sang Hoa Kỳ để ký nhiều điều khoản hợp tác. Chẳng ai lạ gì sự tô vẽ của CSVN. Ngay cả những trận đánh thua tan tác, chết sạch sành sanh cũng được tô vẽ thành thắng lợi. Như thắng lợi mang tính chất chính trị, thắng lợi vì thăm dò được khả năng quân địch, thắng lợi có ý nghĩa đột phá….

Lặn lội bầu đoàn kéo đến nhà người ta cách nửa vòng trái đất, nhất là nhà của kẻ mình trước nay tuyên bố thù hận không đội trời chung.

Chỉ từng ấy cũng đủ để hiểu là cái vị thế đang ra sao. Không phải nói nhiều. Hãy cứ để cho bộ phận tuyên truyền của CSVN tìm cách xuyên tạc sự thật để giữ thể diện,  rằng Hoa Kỳ phải chấp nhận đàm phán, chấp nhận cộng sản, phải công nhận Việt Nam tiến bộ, dân chủ gấp ngàn lần tư bản….Sự thật thì ai cũng thấy rồi. Chẳng đôi co bóc mẽ những kẻ đã vào đường cùng làm gì.

Người hiểu biết cư xử, khi cho ăn mày tiền, không bao giờ họ đứng xa ném đồng xu vào cốc gã ăn mày. Họ lại gần, cúi xuống thả đồng xu nhẹ nhàng vào trong cốc.

Đã là Minh Quân ý chí muốn thâu phục thiên hạ,  không bao giờ hạ nhục hàng tướng địch đến dưới trướng mình, họ ân cần đối đãi tử tế như người bạn thân xa cách lâu ngày giờ quay lại cố hương.

Từ ngoài hè phố đến cung điện người ta đều cư xử như vậy.

Đến hơn nửa thế kỷ nay tư tưởng thù hằn, chống đối, nghị kỵ, không đội trời chung với Hoa Kỳ luôn ngự trị trong tim óc người CSVN. Thậm chí tư tưởng hận thù ấy còn được tuyên truyền cho thiếu nhi, học sinh lòng căm thù đế quốc Mỹ. Còn được dựng thành đài tưởng niệm bia căm thù trên khắp quê hương. Được khuyến khích sáng tác những tác phẩm văn học, nghệ thuật khích động lòng căm thù đó.

Càng như vậy, mới thấy sự chuyển mình của CSVN khi TBT Nguyễn Phú Trọng, kẻ thù Mỹ một cách cực đoan, lại dẫn phái đoàn quan chức cấp cao đến tận Hoa Kỳ để xin xỏ, nhờ vả là sự chuyển mình, thay đổi đáng ghi nhận.

Người thấy CSVN như thế, họ nói thế này.

Chẳng qua bọn CSVN sắp chết, chúng bám víu, cầu cạnh tìm lối thoát, chúng hết tiền, chúng đói khát, chúng van lạy tứ phương, bất chấp danh dự….

Với tôi, tôi cho rằng CSVN lần này can đảm. Cái can đảm là dám vượt qua những định kiến cố hữu, bắt tay với kẻ cựụ thù mà mình vẫn rêu rao , chỉ trích bao lâu nay..

Nếu nhìn công tâm, chắc bên trong nội bộ những người CSVN, họ cũng phải trăn trở, vật vã, cân nhắc…thậm chí là thanh trừng những ý kiến cản trở,  để đi đến quyết định hợp tác với Hoa Kỳ. Một quyết định quan trọng và lớn lao như thế, chỉ riêng sự túng bẫn thôi thúc là chưa đủ. Phải có thêm sự can đảm vượt qua chính tư tưởng, định kiến của bản thân mình. Lúc Hàn Tín luồn trôn anh hàng thịt, đó cũng là sự can đảm để vượt qua chính mình. Không phải bất cứ hành động cầu xin nào cũng là hèn nhát, không phải lúc nào sự hạ mình cũng do nhu cầu sinh tồn thôi thúc.

CSVN đã chuyển mình, tự thay đổi để thích ứng với thời cuộc mới. Chắc chắn CSVN phải nhận ra sự thay đổi, chuyển mình ấy mang lại cho họ lợi ích hơn việc không thay đổi. Và vì thế họ thay đổi, chuyển mình.

Ngay sau ngày người cộng sản bảo thủ số một Nguyễn Phú Trọng bắt tay thân thiện, cởi mở với tổng thống Obama trong phòng Bầu Dục. Hãng truyền thông quốc tế BBC phỏng vấn một cựu chiến binh VNCH có tên là Ngô Kỷ. Những ai ở Cali đều biết Ngô Kỷ là người chống Cộng không đội trời chung. Ông ta chống CSVN y như những người CSVN chống Hoa Kỳ. Nếu CSVN từng coi bất kỳ ai dính dáng đến Hoa Kỳ đều là tay sai của thế lực thù địch, thì Ngô Kỷ cũng coi bất kỳ ai kể cả đồng đội của ông ta là tay sai cộng sản nếu như không chống CSVN theo ý ông ta.

Ở một nét chống đến cùng, chống sắt máu, không đội trời chung. Ông Ngô Kỷ và ông Nguyễn Phú Trọng không khác gì nhau.

Thế nhưng ông Nguyễn Phú Trọng thay đổi, còn Ngô Kỷ thì vẫn thế.

Sở dĩ BBC chọn Ngô Kỷ phỏng vấn, là bởi Ngô Kỷ đại diện tiêu biểu cho tinh thần chống CSVN đến mức một mất, một còn. Không thể đứng song song cùng tồn tại. Hãy cứ dạo trên các trang mạng xã hội, diễn đàn, các tờ báo, các hội nghị để thấy tinh thần ấy không hề nhỏ một chút nào.

Có thể cái khác nhau là tinh thần ông Ngô Kỷ xuất phát từ chánh nghĩa quốc gia, là lá cờ vàng 3 sọc đỏ có từ thời vua Thành Thái, là vì một nước VNCH nhân bản, văn minh, tiến bộ, là ý chí của hàng triệu người Việt hải ngoại.

Nhưng thế cuộc đang diễn ra thế nào mới là điều đáng nói. Cái tinh thần mà ông Ngô Kỷ đại diện ấy, làm thế nào để chuyển biến nó thành hiệu quả là tiêu diệt được đảng CSVN, thành lập lại chế độ VNCH? Vận động quyên góp tiền bạc, lập quân đội như Hoàng Cơ Minh, Mai Văn Hạnh, Lê Quốc Tuý tiến về giải phóng quê hương.? Hay tuyên truyền vận động toàn dân đứng lên tổng khởi nghĩa lật đổ chế độ CSVN và phục dựng lại chế độ VNCH? Hoặc là nhờ các cường quốc tạo áp lực cô lập, cấm vận, phong toả khiến CSVN tan rã, tự sụp đổ để chế độ mới lên?

Chẳng biện pháp nào là hữu dụng cả, nó chỉ trên lý thuyết mà thôi. Chừng nào những người chống CSVN mà còn tư duy phải một mất một còn ngay với CSVN như đánh xóc đĩa, mở ra là phải có chẵn, có lẽ, có được, có thua ngay. Chừng đó những hoạt động nỗ lực của các bạn sẽ là gáo nước đổ vào xe cát. Lý thuyết là một gáo nước sẽ làm thấm đống cát, ngàn gáo nước sẽ làm trôi đống cát. Nhưng để có ngàn gáo nước là vấn đề của thời gian, mà bạn không biết bao giờ mới có đủ ngàn gáo nước.

Hoa Kỳ tiếp đảng trưởng CSVN Ngyễn Phú Trọng. Có nghĩa Hoa Kỳ công nhận ĐCSVN?

Đúng là vậy, nhưng chưa đủ. Công nhận ĐCSVN có nghĩa Hoa Kỳ sẽ còn công nhận hàng chục đảng phái khác ở Việt Nam. Nếu Hoa Kỳ muốn Việt Nam đa đảng, không có lý do gì Hoa Kỳ chiều lòng các đảng phái Việt Nam khác để tiêu diệt và xoá sổ Đảng CSVN. Các nước Pháp, Đức…đảng cộng sản vẫn được phép hoạt động như bất kỳ đảng phái nào. ĐCSVN vẫn hoạt động và các đảng khác cũng sẽ phải được hoạt động.

Và trong một quan điểm rõ ràng tiến bộ chung của toàn cầu như thế. Không có lý do gì mà Hoa Kỳ lại ủng hộ đảng này tiêu diệt, xoá sổ đảng khác. Các đảng phái phải phải học cách cạnh tranh lành mạnh để giành quyền lực chính trường.

Có lẽ đến lúc các đảng phái có tinh thần chống CSVN không đội trời chung, phải thay đổi quan điểm của mình. Thay đổi không phải là hèn nhát, không phải là từ bỏ bản thân mình, là thoả hiệp mắc mưu CSVN. Thay đổi là để phù hợp với một cuộc chiến mới, một tình hình thực tiễn đang diễn ra.

Điều cần thiết bây giờ là công khai thành lập đảng tại Việt Nam, có cương lĩnh, đường lối, hoạt động ôn hoà, dùng lý lẽ vận động quần chúng ủng hộ đảng mình. Một trong những đòi hỏi đầu tiên là đòi quyền chính danh của các đảng phái, tiếp tới đòi sửa đổi điều 4 hiến pháp…tiếp tới nữa thì đảng nào được nhân dân tin yêu, đảng đó nắm quyền.

Biết đâu nhân dân vẫn tin ĐCSVN, bầu lá phiếu cho họ nắm quyền giữa muôn trùng đảng khác. Cũng phải vui vẻ chờ lần sau.

Một số bạn sẽ nói, lập đảng phái công khai sẽ bị bắt tù hết ư?

Yên tâm đi, nếu các bạn bị bắt tù vì lập đảng phái ôn hoà. Đó sẽ là khúc xương ném giữa hiệp định toàn diện mà Hoa Kỳ và CSVN đang thực hiện. Nó sẽ làm cản trở, thậm chí là tan vỡ những gì mà Hoa Kỳ và ĐCSVN giao ước. Một khi hiệp định này tan vỡ, CSVN trở về con đường cũng quẫn, lúc đó chả ai biết nó sẽ sụp đổ hay tồn tại kiểu gì. Khi Đảng CSVN đã bước chân đi đến Hoa Kỳ thế này, con đường quay lại chẳng hề dễ chút nào. Họ sẽ phải lựa chọn là để cho các đảng khác hoạt động trong khi họ còn đầy đủ sức để lấn át để nắm quyền hơn là lựa chọn tiêu diệt các đảng khác, rồi cùng dắt tay đi đến thiên đàng CNXH sớm nhất bằng cách thăng thiên.

Nhưng không thể hoạt động với tiêu chí một mất một còn với ĐCSVN. Họ đã không còn thế với Hoa Kỳ, các bạn cũng nên nghĩ lại cho phù hợp thực tại.

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.